Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012

Nhớ biển Hội An (Viết thay tâm tình người con gái)
Sep 21, 2003 10:44 AMPublicPageviews 0


Hơn năm năm trước, biển Cửa Đại đón bước chân một đôi tình nhân mới yêu nhau, say đắm và đam mê. Em và anh.

Chúng mình không đi chung với nhau, anh đi cùng gia đình, còn em đi cùng hội bạn. Em vào Cửa Đại sau anh một ngày, lúc đó anh về quê cách Cửa Đại 7 km. Chúng mình hẹn nhau khi nào anh về đến Cửa Đại sẽ gọi lại cho em để hẹn chỗ gặp.

Buổi chiều em cùng thằng cu Lì xuống biển chơi, cả hội bạn em chẳng ai tắm biển, nên một mình em phải chơi với nó. Cả bãi biển đông đến mấy ngàn người, em thì cận, đi giữa mênh mông biển người, lòng nhủ thầm không biết giờ anh ở đâu. Vậy mà, giữa biển người như vậy, anh đã tìm thấy em.

Anh nắm tay em trước biển, em ngỡ ngàng khi nhận ra anh. Anh có biết lúc đó em hạnh phúc lắm không ? Bãi biển trải dài hàng chục cây số, chỗ nào cũng đông nghịt người, vậy mà anh lại tìm thấy em.

Em và anh bơi ra xa, tay vẫn không rời tay dưới biển, bỏ mặc thằng cu Lì trên bờ, về sau mọi người chọc quá trời, chọc em đang đi bơi cùng cu bé thì gặp cu lớn nên bỏ cu bé luôn. Lúc đó, em nào biết gì, chỉ thấy hạnh phúc dâng lên trong lòng, chỉ thấy quyết định yêu anh là đúng đắn, chỉ thấy cuộc sống sao mà đáng yêu đến thế.

Và em nhớ, ta cùng nhau ngồi trên bãi biển, ngắm bầu trời mênh mang, gió từ biển thổi về lồng lộng. Và em nhớ, chúng mình đi bên nhau, xung quanh là những rặng phi lao đồi cát. Và em nhớ, vòng ôm còn ngần ngại, mà bàn tay không muốn rời bàn tay. Cửa Đại đẹp lạ kỳ trong tâm trí em.

Lần thứ hai, em đến biển Cửa Đại, ba năm trước, đi cùng anh và ba mẹ anh. Có lẽ lần này không còn nhiều kỷ niệm nguyên sơ như lần đầu tiên nữa, nhưng em vẫn nhớ lắm. Em nhớ những lần tắm biển, em nhớ những buổi đi dạo ban đêm, em nhớ lần đi câu mực nhảy, để rồi một lần em viết vào thơ:

Biển về khuya, sóng vỗ mạn thuyền nan
Đàn mực nhảy, theo ánh đèn tìm tới
Buông dây câu, đôi ta ngồi chờ đợi
Trọn cả đêm, sương giá buốt bờ vai.

Gió lặng yên , từng đợt sóng trải dài
Trăng chênh chếch, rót mật vàng óng ánh
Thuyền chòng chành, rẽ đôi dòng nước lạnh
Chở ánh trăng, vẽ cảnh đẹp nên thơ.

Biển hồn nhiên, dâng con nước xô bờ
Hôn bờ cát, rồi trở lui vội vã
Sóng đi đâu cũng tìm về biển cả
Cuốn theo mình những hạt cát cả tin

Trong màn đêm, bờ môi ấm kiếm tìm
Năm ngón tay, buông hờ trên phím nhạc
Khúc tình yêu, vẳng nghe lời biển hát
Sắp sáng rồi, chợt ghét ánh bình minh.


Bây giờ, em trở lại biển Cửa Đại. Không có anh bên cạnh. Em đi cùng gia đình anh, mọi người có nhau, mà em không có anh. Anh cũng biết tính em, ham khám phá cái mới, em ít khi quay lại một nơi nhiều lần trừ Hội An. Thế mà em đã đến Cửa Đại ba lần, chỉ để tắm biển và nghỉ ngơi như an dưỡng. Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn. Nhớ anh quay quắt. Chẳng nơi nào có nhiều kỷ niệm giữa hai đứa bằng Hội An. Nhưng chỉ nơi này, em thấy cô đơn tận cùng trong nỗi nhớ. Ký ức dịu dàng quá. “Anh sẽ tìm thấy em nếu anh muốn” . Bây giờ, anh còn tìm em không? Em không chắc nữa. Em biết anh sẽ trả lời “giờ em phải tìm anh chứ”. Em cận mà, làm sao tìm được anh đây?

Đêm, trên bãi biển lộng gió, nhớ hôm nào ngồi bên nhau, tay trong tay nghe biển thì thầm. Giờ chẳng còn gì vui, buồn cứ thi nhau vây quanh em, em càng xua đi lại càng bám chặt. Buồn quá. Và em lại làm thơ, thơ cứ ngẩn ngơ như nỗi nhớ anh, chơ vơ không có đoạn kết.

Tìm đâu anh ơi
Nụ hôn say đắm
Tìm đâu anh ơi
Hơi ấm vòng tay
Biển và em
Chiều nay…
Cô đơn hai kẻ đoạ đày bên nhau

Thực ra em không muốn đi, em phải đi mà không thích chút nào. Đi chơi mà không có anh, đi chơi mà không cảm thấy vui thú, nên em viết "hai kẻ đọa đày" em và biển, tự dưng lại phải đến bên nhau để chuốc lấy khổ đau vào mình. Đêm về, em lại càng nhớ anh, anh có biết không?

Nơi này không anh
Dường như xa lạ
Từng ngọn gió đùa
Sợi nước mắt rơi rơi
Hình như
Trăng một mình lẻ loi
Và em…
Một mình nhỏ lệ
Đêm nay
Biển cô đơn tận cùng như thể
Chưa bao giờ biển biết nỗi cô đơn.

Anh có hiểu lòng em không? Em chỉ cảm thấy biển đáng yêu khi có anh bên cạnh. Đêm nay biển vẫn đẹp, vẫn lung linh trăng sáng, mà em thấy đơn độc vô cùng. Em nhớ anh và nhớ biển của ngày xưa.

Viết thay...cho một kỳ nghỉ vắng anh.
Nỗi nhớ trong cơn bão mùa đông

Anh đã không thể cảm nhận được cơn gió mang cái lạnh của mùa đông sang. Cũng chẳng hề hay biết được khi nào cơn mưa qua đi, không thấy được phía trên cao kia mặt trăng và những ngôi sao đang tỏa sáng soi rõ khung cửa sổ tĩnh lặng.
Ca khúc: Song for a stormy nigh
Sáng tác: Secret Garden
Mùa đông sang, tiết se lạnh tháng 12 luôn làm em rùng mình lạnh và thảng thốt nhớ! Anh yêu mùa đông lắm. Nhưng càng yêu mùa đông bao nhiêu lại càng nhớ em bấy nhiêu!
Năm ấy, cũng một mùa đông, một đêm lạnh lẽo. Em nằm bên anh ngoan lành, giấc ngủ êm đếm và ấm áp. Cơn mưa kéo đến làm vạn vật đều co lại trong cái rét lạnh. Chỉ có em vẫn ngủ ngon lành, trong vòng tay chở che yêu thương của anh, trong hơi ấm và tình yêu vô bờ bến. Anh đã chẳng thế nào nghe thấy một tiếng gió thổi dẫu là nhẹ nhất, mặc cho ngoài ô cửa sổ kia là gió mưa thét gào.
The rain beats hard at my window

While you, so softly do sleep

And you can't hear the cold wind blow


You are sleeping so deep
Outside its dark, the moon hiding

By starlight only I see

The hosts of the night-time go riding

But you are safe here with me
Anh đã không thể cảm nhận được cơn gió mang cái lạnh của mùa đông sang. Cũng chẳng hề hay biết được khi nào cơn mưa qua đi, không thấy được phía trên cao kia mặt trăng và những ngôi sao đang tỏa sáng soi rõ khung cửa sổ tĩnh lặng. Màn đêm vây quanh anh và em, chỉ còn hiển hiện những hơi thở thật khẽ...
Đó là một cơn bão đêm đông năm cũ! Giờ đây, mùa đông vẫn muôn phần lạnh lẽo và u ám. Cái giá rét căm căm lướt nhẹ trên mái tóc, dưới làn da, tê buốt giá trái tim và đôi mắt cũng phảng phất một nỗi u hoài. Anh thèm sưởi ấm, thèm được yên bình trong vòng tay em. Nhưng có lẽ cơn gió mùa đông năm ấy đã cuốn đi tất cả, mang theo lời hứa ngày nào của em!
I promised I always would love you

If skies would be grey or be blue

I whisper the prayer now above you

That there will always be you
I said I would guard and protect you

Keep you free from all harm

And if life should ever reject you


That love would weather each storm

Em đã hứa sẽ cùng anh vượt qua khỏi mọi nỗi đau, dù thế giới này có đi về đâu. Cho dù bầu trời có thay màu đổi sắc, hay những cơn gió đông thổi bay hết những chiếc lá vàng sót lại làm già nua thêm những thân cây cằn cỗi. Em đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh, để anh yêu thương che chở và bảo vệ em qua mỗi cơn bão, dù là bão ngoài kia thét gào hay bão lòng cũng không xa lìa. Em đã hứa sẽ luôn yêu anh và cầu mong mình bên nhau mãi mãi...
Nhưng mùa đông thì thật buồn, và dần vùi chôn, lãng quên tất cả - cũng như một chiều đông khi em buông tay anh. Có ai níu được những xác lá vàng khỏi bay đi trong cơn gió hiu hắt, có ai níu được ánh nắng cuối cùng khi mùa đông đã vươn cánh tay khổng lồ ôm trùm mọi vật?
Ngoài kia vẫn là bóng tối mê mải và ngọn gió đang không ngừng quất lên những ngọn cây - đau đớn và xót xa. Anh thì không còn ngủ yên lành nữa. Anh một mình trăn trở, run rẩy mỗi khi mưa gió táp vào ô cửa kính. Những đêm dài không ngủ mới thấy mình cô độc và khao khát được sưởi ấm biết bao.
Và khi cơn bão trời đi qua, cơn bão lòng anh vẫn chưa lắng dịu. Sự cô đơn bao trùm tưởng như đến tận cùng giới hạn, để cuối cùng vỡ òa bằng những giọt nước mắt xót xa. Chưa khi nào anh ý thức được mình đã mất em hơn lúc này! Nhưng chẳng thế nào tìm về lại được mùa đông năm cũ dẫu chỉ một lần cho bớt đau.
Biết đến bao giờ, những mầm chồi xanh non mới lại được tái sinh, để những ngọt ngào mới sẽ cất tiếng hát từ nỗi đau thẳm sâu trong lòng. Sẽ còn bao nhiêu cơn mưa bão trong lòng để cho anh gặm nhấm nỗi buồn dai dẳng này - chỉ là bởi anh đã mất em!
Winter2005