Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012

Nhớ biển Hội An (Viết thay tâm tình người con gái)
Sep 21, 2003 10:44 AMPublicPageviews 0


Hơn năm năm trước, biển Cửa Đại đón bước chân một đôi tình nhân mới yêu nhau, say đắm và đam mê. Em và anh.

Chúng mình không đi chung với nhau, anh đi cùng gia đình, còn em đi cùng hội bạn. Em vào Cửa Đại sau anh một ngày, lúc đó anh về quê cách Cửa Đại 7 km. Chúng mình hẹn nhau khi nào anh về đến Cửa Đại sẽ gọi lại cho em để hẹn chỗ gặp.

Buổi chiều em cùng thằng cu Lì xuống biển chơi, cả hội bạn em chẳng ai tắm biển, nên một mình em phải chơi với nó. Cả bãi biển đông đến mấy ngàn người, em thì cận, đi giữa mênh mông biển người, lòng nhủ thầm không biết giờ anh ở đâu. Vậy mà, giữa biển người như vậy, anh đã tìm thấy em.

Anh nắm tay em trước biển, em ngỡ ngàng khi nhận ra anh. Anh có biết lúc đó em hạnh phúc lắm không ? Bãi biển trải dài hàng chục cây số, chỗ nào cũng đông nghịt người, vậy mà anh lại tìm thấy em.

Em và anh bơi ra xa, tay vẫn không rời tay dưới biển, bỏ mặc thằng cu Lì trên bờ, về sau mọi người chọc quá trời, chọc em đang đi bơi cùng cu bé thì gặp cu lớn nên bỏ cu bé luôn. Lúc đó, em nào biết gì, chỉ thấy hạnh phúc dâng lên trong lòng, chỉ thấy quyết định yêu anh là đúng đắn, chỉ thấy cuộc sống sao mà đáng yêu đến thế.

Và em nhớ, ta cùng nhau ngồi trên bãi biển, ngắm bầu trời mênh mang, gió từ biển thổi về lồng lộng. Và em nhớ, chúng mình đi bên nhau, xung quanh là những rặng phi lao đồi cát. Và em nhớ, vòng ôm còn ngần ngại, mà bàn tay không muốn rời bàn tay. Cửa Đại đẹp lạ kỳ trong tâm trí em.

Lần thứ hai, em đến biển Cửa Đại, ba năm trước, đi cùng anh và ba mẹ anh. Có lẽ lần này không còn nhiều kỷ niệm nguyên sơ như lần đầu tiên nữa, nhưng em vẫn nhớ lắm. Em nhớ những lần tắm biển, em nhớ những buổi đi dạo ban đêm, em nhớ lần đi câu mực nhảy, để rồi một lần em viết vào thơ:

Biển về khuya, sóng vỗ mạn thuyền nan
Đàn mực nhảy, theo ánh đèn tìm tới
Buông dây câu, đôi ta ngồi chờ đợi
Trọn cả đêm, sương giá buốt bờ vai.

Gió lặng yên , từng đợt sóng trải dài
Trăng chênh chếch, rót mật vàng óng ánh
Thuyền chòng chành, rẽ đôi dòng nước lạnh
Chở ánh trăng, vẽ cảnh đẹp nên thơ.

Biển hồn nhiên, dâng con nước xô bờ
Hôn bờ cát, rồi trở lui vội vã
Sóng đi đâu cũng tìm về biển cả
Cuốn theo mình những hạt cát cả tin

Trong màn đêm, bờ môi ấm kiếm tìm
Năm ngón tay, buông hờ trên phím nhạc
Khúc tình yêu, vẳng nghe lời biển hát
Sắp sáng rồi, chợt ghét ánh bình minh.


Bây giờ, em trở lại biển Cửa Đại. Không có anh bên cạnh. Em đi cùng gia đình anh, mọi người có nhau, mà em không có anh. Anh cũng biết tính em, ham khám phá cái mới, em ít khi quay lại một nơi nhiều lần trừ Hội An. Thế mà em đã đến Cửa Đại ba lần, chỉ để tắm biển và nghỉ ngơi như an dưỡng. Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn. Nhớ anh quay quắt. Chẳng nơi nào có nhiều kỷ niệm giữa hai đứa bằng Hội An. Nhưng chỉ nơi này, em thấy cô đơn tận cùng trong nỗi nhớ. Ký ức dịu dàng quá. “Anh sẽ tìm thấy em nếu anh muốn” . Bây giờ, anh còn tìm em không? Em không chắc nữa. Em biết anh sẽ trả lời “giờ em phải tìm anh chứ”. Em cận mà, làm sao tìm được anh đây?

Đêm, trên bãi biển lộng gió, nhớ hôm nào ngồi bên nhau, tay trong tay nghe biển thì thầm. Giờ chẳng còn gì vui, buồn cứ thi nhau vây quanh em, em càng xua đi lại càng bám chặt. Buồn quá. Và em lại làm thơ, thơ cứ ngẩn ngơ như nỗi nhớ anh, chơ vơ không có đoạn kết.

Tìm đâu anh ơi
Nụ hôn say đắm
Tìm đâu anh ơi
Hơi ấm vòng tay
Biển và em
Chiều nay…
Cô đơn hai kẻ đoạ đày bên nhau

Thực ra em không muốn đi, em phải đi mà không thích chút nào. Đi chơi mà không có anh, đi chơi mà không cảm thấy vui thú, nên em viết "hai kẻ đọa đày" em và biển, tự dưng lại phải đến bên nhau để chuốc lấy khổ đau vào mình. Đêm về, em lại càng nhớ anh, anh có biết không?

Nơi này không anh
Dường như xa lạ
Từng ngọn gió đùa
Sợi nước mắt rơi rơi
Hình như
Trăng một mình lẻ loi
Và em…
Một mình nhỏ lệ
Đêm nay
Biển cô đơn tận cùng như thể
Chưa bao giờ biển biết nỗi cô đơn.

Anh có hiểu lòng em không? Em chỉ cảm thấy biển đáng yêu khi có anh bên cạnh. Đêm nay biển vẫn đẹp, vẫn lung linh trăng sáng, mà em thấy đơn độc vô cùng. Em nhớ anh và nhớ biển của ngày xưa.

Viết thay...cho một kỳ nghỉ vắng anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét